Trong tất cả những tác phẩm của nhà văn người Pháp gốc Do Thái Marc Levy, tôi chỉ thích duy nhất một tác phẩm" Em ở đâu ?", kể cả "Nếu em không phải một giấc mơ "tôi cũng không thích mấy.
Cuốn tiểu thuyết mở đầu bằng một trận bão và kết thúc cùng bằng một trận bão, nhưng ở mắt bão lại là những mối tình.
"Em ở đâu?" - Câu hỏi ấy đã khiến Marc Levy đột ngột trở nên dũng cảm: không có gì đứng yên trong cơn bão, không có mối tình nào cứ mãi trôi lặng lẽ trong đời.Sẽ có điểm kết thúc...
Một cô gái tìm thấy chỗ dựa tinh thần của mình trong cơn bão táp của số phận. Cũng chính cô đã sẵn sàng ra đi, từ bỏ cuộc sống bình yên để đi về vùng đất bão.
Một chàng trai sẵn sàng chờ đợi hai năm để gặp người mình yêu trong hai tiếng đồng hồ, nhưng phải mất cả cuộc đời để hiểu thấu căn nguyên sức mạnh trong đôi mắt và đôi bàn tay mà vô số lần anh đặt môi lên đó.
Marc Levy đã cho nhân vật của mình thực hiện một cuộc hành trình ngược lại hoàn toàn với "Kiếp sau", "Nếu em không phải một giấc mơ"...
Thay vì vượt qua tất cả sự giãn cách của không gian và thời gian để đến với nhau, ông đã cho những Romeo và Juliet chủ động tách khỏi nhau, vượt khỏi sự gần gũi thường ngày để tìm thấy mình từ trong bản thể. Lửa đã bùng lên từ những cơn gió nhớ thương xa cách, nhưng lửa cũng đã từng lụi tắt từ những khoảng trống tâm hồn không sao khoả lấp. Và đi tìm cuộc sống mới...
Những chuyến bay mang cô gái của Philip đi xa, những trận bão khiến cô gái của anh mất dấu, cuộc sống ồn ào nơi trung tâm thế giới đã bào mòn sự kiên nhẫn của anh, ngăn kéo đựng thư đã lâu ngày anh không động tới, duy chỉ có chiếc bàn trống dành riêng cho hai người qua bao cơn bão của cuộc đời thì vẫn đứng yên ở đó. Nó là cột mốc duy nhất vạch một đường mạch lạc để khẳng định họ đã từng tồn tại ở đây, ngày hôm qua.
Marc Levy không tranh luận, không bình luận, không biện giải, ông vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh ấy, cái điềm tĩnh của một người hiểu rằng mọi thứ trên đời đều có thể xảy ra và mọi sự tồn tại đều có những lý do riêng của chúng.
Ngay cả khi tưởng như chúng ta đã hiểu thấu một con người thì mọi tính cách, tâm lý có thể chuội đi trong chốc lát, để ta dần đánh mất những người thân thuộc quanh ta.
Thế rồi Philip quyết định đến với Mary.Không thể chê trách ai được, trong tình cảm khó mà phân biệt đúng hay sai. Có thể thứ tình cảm Philip dành cho Mary không hẳn là thứ tình yêu mãnh liệt đầy đam mê, nhưng ít ra thì nó không làm cho con người ta đau đớn.Nó không bóp nát con tim anh. Con tim anh không bị đè nặngsuốt cả ngày vì sự vắng mặt của cô ấy, anh không phải ngóng trông từng phút giây của năm tháng cứ trôi qua và tự hỏi về sự tồn tại của cô ấy.Khi ngủ với cô ấy,anh yên tâm rằng sáng mai khi giật mình tỉnh giấc anh sẽ thấy cô ấy vẫn ở bên anh.Anh không phải cứ mãi chờ đợi một điều gì quá mơ hồ, anh sống cho hiện tại. Có thể cái gắn kết giữa hai người chưa phải là là một tình yêu cháy bỏng như anh và Susan, nhưng đó là một mối quan hệ làm anh rất đỗi yên tâm, anh sống bằng những điều chắc chắn do hai người cùng cố gắng xây đắp.
"Em ở đâu?" - Câu hỏi đó không chỉ dành riêng cho Susan, cô gái đã dành cả cuộc đời mình cho vùng đất Trung Mỹ luôn có nguy cơ bị xoá sổ trong cơn bão. Câu hỏi đó còn dành cho Mary - người tưởng như đã yên ổn trong ngôi nhà của mình, gia đình của mình, tình yêu của mình.Mary không phải là người chen ngang vào cuộc tình xa cách của Philip và Susan.Ta nên nhớ rằng : Cái ngày Mary đến bên Phillip thì anh ta chỉ có một mình thôi.
Sự xuất hiện của Lisa - “một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống” là một cơn bão lòng thực sự với cô. Nó là “thiên thần của xứ sở có nhiều mưa” đến dạy cô biết làm thế nào để “giữ được những cơn mưa trong đôi mắt”. Chỉ khi ấy cô mới nhận ra mình ở đâu trong trái tim của Philip.
"Em ở đâu?" không đơn thuần là một câu chuyện tình yêu, nó là câu chuyện của khát vọng được sống là mình dẫu cho cuộc đời vốn chứa đựng nhiều nghịch lý. Những trang sách lật giở trên tay người đọc, những con chữ bình thản hiện ra, chỉ có những suy tư, cảm xúc là không ngừng lay trở.
Ai mà không muốn tuổi thơ của mình được vẽ nên những sắc màu đa dạng và rạng rỡ, tuy nhiên trên đời vẫn mãi tồn tại những luật lệ riêng chỉ có màu đen và trắng.
Vậy là Marc Levy mải mê với câu hỏi "Em ở đâu?", và đã đi, đi một cách nhiệt tâm dù không chắc có thể tìm ra điểm bình yên trong mắt bão cuộc đời.Mỗi người đều có một cơn bão lòng, có chăng là không biết nên đối diện hay trốn tránh nó...Ổ lại dù chỉ một chút thôi hay là chấp nhận ra đi mãi mãi...Và có người phải đưa mu bàn tay để xóa đi nét buồn trên mắt...
Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét